Thứ Tư, 22 tháng 12, 2010

Một chiều dĩ vãng


Một chiều dĩ vãng...!
Tạp bút Gã Thợ Dùi

Chiều cuối tuần như một dấu lặng nằm yên trên phím đàn bên ô cửa nhỏ... Tôi, chàng hoàng tử lãng du năm nào bỗng nghe giữa tâm hồn mình lời thì thầm của em trong một chiều mùa thu bên ô cửa nhỏ... Bên ô cửa sổ, những vệt không gian ngưng đọng trong một chiều hoàng hôn cô quạnh, trước khoảng khắc không gian & thời gian ấy, bất giác tôi lặng người đi trong nỗi nhớ về em giăng đầy tâm tưởng.

Khoảng khắc này đã đến mà không hề báo trước, mặc mọi thứ thuộc tôi&em đã qua đi thời dĩ vãng. Tôi đã có một cuộc sống không em, một nỗi buồn không em với những chiều bình yên bên ô cửa này... Nhưng chắc có lẽ, tôi vẫn mãi là người lưu giữ hình ảnh và tình yêu của em bằng sự lãng quên không định của chính mình.

“Chiều cuối tuần như một dấu lặng..”, chẳng hiểu sao em đã từng so sánh như thế về một khoảng không gian trong những khoảng khắc bình yên giữa em&tôi trong những chiều bên ô cửa sổ. Chiều! Quán cafe vắng khách, ô cửa ấy vẫn là thế giới của riêng tôi&em, trong bâng quơ suy tưởng, tôi đâu đọc được mắt em buồn vời vợi...

“Chiều cuối tuần như một dấu lặng..”, tôi không hiểu vào điều em từng nói, mãi rong ruổi hồn nhiên ôm ấp đôi cánh tình yêu đầu đời của mình, để rồi trong một chiều, dấu lặng buồn đã vang lên trên phím đàn bên ô cửa nhỏ... Mãi mãi.. và sẽ không bao giờ tôi trả lời được cho mình về câu hỏi tại sao ngày ấy em luôn lo lắng về một điều chưa hề xảy ra với tôi. Nhưng chính nông sâu của cuộc đời, của trái tim tuổi trẻ mỗi chúng tôi lại biến ước vọng đi bên nhau hết cuộc đời thành hư ảo...

........ Tôi lại mải mê với hành trình cô độc của riêng mình, vòng tay tôi lặng lẽ ôm ấp cuộc đời không còn những chiều em ví như nốt nhạc... Nhưng giờ đây, trong tôi nỗi nhớ về em lại giăng đầu tâm tưởng.

Phố biển chiều đông 2010