Thứ Tư, 18 tháng 4, 2012

Chủ Nhật, 29 tháng 1, 2012

Ngày xuân - Thơ & Cờ tướng


Mười ngang chín dọc vó Tây Đông
Sáng tối thâu đêm nổi bụi hồng
Chốt mới qua sông chưa thỏa chí
Xe còn trong góc há cam lòng

Đổi quân chớp mắt nhanh tiên thủ
Biến cuộc chau mày vững chủ công
Túy mã hành quân trăng sáng tỏ
Tâm kỳ tương đắc hẹn tang bồng.


KỲ ĐÀI DẬY PHONG BA

Kỳ đài có lúc dậy phong ba
Chước quỹ mưu thần lại dỡ ra
Mở cuộc trường chinh Tam Bộ Hổ
Thông đường nghinh chiến Lưỡng Đầu Xa

Khi đâm Xe xuống chờ xung trận
Lúc kéo Pháo về đợi khải ca
Mã vượt năm non rồi bảy núi
Chốt hành quân tới tận trăng tà.....!!!
............................. Gã thợ dùi (st)





Mời em ly rượu

Mỗi năm Tết đến một lần
Mời em ly rượu tay nâng ngang mày
Em cười chưa uống đã say
Ngã nghiêng nghiêng ngã ba gian chái nhà.

Gót chân ăn vệt bậc thềm
Quanh năm tất bật đi tìm ngày xuân
Tóc loay hoay bạc... bạc dần
Mỗi năm Tết có một lần thôi em !!!
Gã thợ dùi (ST)

Thứ Hai, 10 tháng 10, 2011

Thư gửi mùa đông



Mùa đông ấy... ở quê Tôi

Trời phố biển Quy Nhơn đã sang giữa thu, trở nên chớm lạnh lạ thường; không gian ngưng đọng, buồn man mác, nhất là đối với những người con xa cứ như Tôi… Mùa đông sắp về...??? Bất chợt nhớ đến câu thơ buồn man mác trong tác phẩm bất hủ Truyện Kiều của đại thi hào Nguyễn Du:“Người buồn cảnh có vui đâu bao giờ..” Những kỷ niệm thuở xưa chợt ùa về “gặm nhấm” nỗi lòng của người tha phương, cảnh buồn người có vui đâu bao giờ? Tôi lại nhớ ngôi nhà tranh, vách đất ba gian ấm áp ở quê nghèo miền Trung yêu dấu; nhớ lại những mùa đông thơ ấu, cùng bà nội ngồi sưởi ấm bên bếp lửa hồng, những bữa cơm chiều đạm bạc với rau lang luộc chấm mắm cua đồng…!

Vào độ tháng giữa 10 (ÂL), ở vùng mạn bắc huyện Hoài Nhơn, tỉnh Bình Định – quê tôi, màu xanh mơn mởn của rau lang phủ kín trên khắp những vạt gò cát trắng, những đọt lang non tơ, xanh mướt, sung mãn sức xuân vươn lên đung đưa trong tiết đông giá rét. Giống lang này được đưa về từ miền đất sương mù Đà Lạt, nên chịu được khí hậu mùa đông – mưa phùn và ẩm ướt, nảy nở ra nhiều chồi lộc. Người dân trồng lang vào độ tháng 4, để ra tháng Giêng (sau Tết Nguyên đán) đào lấy củ. Tiết đông, thường dùng ngọn lang non để thay thế các loại rau khác.

Hồi ấy, bà nội thường bảo tôi đi hái ngọn lang non về luộc. Nội vẫn bảo: Đọt lang non chỉ có chấm với nước mắm cua đồng là ngon nhất? Ngày trước, cua đồng ở quê rất nhiều, nội tôi ra đồng trong nửa buổi trở về với một đụt (giỏ) cua đầy. Bà rửa sạch cua, giã nhuyễn vắt lấy nước cốt, gia vị thêm muối, lá gừng... rồi nấu chín dùng làm nước chấm rau lang. Ngoài ra, bà còn làm mắm cua chua, đem phơi sương từ 5 đến 7 ngày sau mới lấy ra dùng. Bí quyết làm mắm cua chua rất khó, tôi học hoài nhưng không làm được, khó nhất là cách gia vị, vừa không mặn, vừa không lạt, mắm để lâu ngày không hôi, không thúi; khi dùng có vị chua chua, ngòn ngọt, hương thơm lan toả, đậm đà…

Những buổi học ở trường làng về, bữa cơm chiều se se lạnh với món rau lang chấm mắm cua đồng trở nên quen thuộc với tôi. Nhiều lúc, nội thường nhìn tôi với ánh mắt rất lạ, giọt lệ rưng rưng… Nội thương con, thương cháu phải ăn hoài rau lang luộc... Quãng đời thơ ấu ấm áp ấy, cứ khắc khoải trôi qua, cùng những bữa cơmmùa đông đạm bạc!

… Ngày nay, rau lang đã trở thành món ăn được nhiều người ưu thích, ngọn lang non bây giờ rất hiếm, nên thường dùng cả lá lang non. Rau lang có nhiều chất xơ nên rất tốt cho cơ thể, nhất là những người bị căn bệnh “gút” thường xuyên hành hạ. Cũng có thể, ai đó muốn tìm lại chút dư vị dân dã của ngày xưa, để gợi lại một thời khốn khó, mộc mạc của ngày xưa…Bất chợt, trong tôi hình ảnh ngày xưa của Nội lại hiện về: “Đọt lang non chỉ có chấm với nước mắm cua đồng là ngon nhất”! Tôi biết, ngày xưa nội tôi nói thế cũng chỉ là để an ủi, động viên Tôi khi gia cảnh nhà nghèo, khó khổ, thiếu thốn trăm bề…

Mùa đông về…! Nỗi lòng nhớ quê cũ, nhớ làng xưa của người xa xứ đôi khi khó diễn tả thành lời. Hoài niệm về quê hương, về những bữa cơm đạm bạc thuở ấu thơ không thể nhạt nhòa, như nhắc nhở mỗi người như sống mộc mạc hơn. Dù đi đâu, ở đâu và làm gì, cũng luôn hướng về quê hương, cội nguồn, gốc rễ ?
..............................................Tạp bút Gã thợ dùi

Thứ Tư, 7 tháng 9, 2011

Gã Thợ dùi cô độc





Cố hương ơi, cố hương...!!!

Rồi một ngày bước giang hồ chợt mỏi,
Ta lại về góc ấm bỏ cuộc chơi.
Nơi ta về chẳng còn ai ở đó
Lối đã rêu, nhà đã quạnh hơi người
*
* *

Ta nhẩn nha quét nhà & mở cửa
Đón gió về từ mọi nẻo xa xôi...
Đã qua rồi một thời ta rong ruổi
Mái nhà xưa nay lại ấm tiếng người!


Ta vác cuốc ra vườn nhặt cỏ,
Rồi quảy thùng gánh nước tưới rau.
Ta nhóm bếp mỗi ngày ba buổi
Để chim về bên mái hót ngân nga...!


Gathodui cô độc



























Thứ Tư, 12 tháng 1, 2011

Bâng khuâng mùa Hạ

Bâng khuâng mùa hạ

Giờ muộn quá biết anh về có kịp?
Hạ thong dong trên phố tự lâu rồi
Con đường ấy , nỗi buồn trong trẻo ấy
Vẫn nhắc về kỷ niệm nhớ thương ơi!

Mùa hạ trước anh viết bài thơ dở
Định tặng em trong ngày lễ ra trường
Ấp úp mãi thế mà đành lỗi hẹn
Dối lòng mình mắc nợ một từ.... thương!

Rồi cả cơn mưa chiều tháng Sáu
Cơn mưa trong xanh như mắt bạn bè
Chỉ thế thôi làm anh nhớ mãi
Tiếng ai cười chao cả tán me...!

Bài hát cũ anh hát ngày sinh Nhật
Bâng khuâng thôi em nghĩ ngợi làm gì?
Tuổi học trò, nỗi buồn ư! Ai cấm?
Phượng đỏ rồi, băng lăng tím. Mùa thi!

Giờ muộn quá biết anh về có kịp?
Hạ thong dong trên phố tự bao giờ
Em năm nhất có nhớ về cái thuở
Tiếng trống trường đồng vọng lại nao nao...!
Kỷ niệm học trò

Thứ Tư, 22 tháng 12, 2010

Một chiều dĩ vãng


Một chiều dĩ vãng...!
Tạp bút Gã Thợ Dùi

Chiều cuối tuần như một dấu lặng nằm yên trên phím đàn bên ô cửa nhỏ... Tôi, chàng hoàng tử lãng du năm nào bỗng nghe giữa tâm hồn mình lời thì thầm của em trong một chiều mùa thu bên ô cửa nhỏ... Bên ô cửa sổ, những vệt không gian ngưng đọng trong một chiều hoàng hôn cô quạnh, trước khoảng khắc không gian & thời gian ấy, bất giác tôi lặng người đi trong nỗi nhớ về em giăng đầy tâm tưởng.

Khoảng khắc này đã đến mà không hề báo trước, mặc mọi thứ thuộc tôi&em đã qua đi thời dĩ vãng. Tôi đã có một cuộc sống không em, một nỗi buồn không em với những chiều bình yên bên ô cửa này... Nhưng chắc có lẽ, tôi vẫn mãi là người lưu giữ hình ảnh và tình yêu của em bằng sự lãng quên không định của chính mình.

“Chiều cuối tuần như một dấu lặng..”, chẳng hiểu sao em đã từng so sánh như thế về một khoảng không gian trong những khoảng khắc bình yên giữa em&tôi trong những chiều bên ô cửa sổ. Chiều! Quán cafe vắng khách, ô cửa ấy vẫn là thế giới của riêng tôi&em, trong bâng quơ suy tưởng, tôi đâu đọc được mắt em buồn vời vợi...

“Chiều cuối tuần như một dấu lặng..”, tôi không hiểu vào điều em từng nói, mãi rong ruổi hồn nhiên ôm ấp đôi cánh tình yêu đầu đời của mình, để rồi trong một chiều, dấu lặng buồn đã vang lên trên phím đàn bên ô cửa nhỏ... Mãi mãi.. và sẽ không bao giờ tôi trả lời được cho mình về câu hỏi tại sao ngày ấy em luôn lo lắng về một điều chưa hề xảy ra với tôi. Nhưng chính nông sâu của cuộc đời, của trái tim tuổi trẻ mỗi chúng tôi lại biến ước vọng đi bên nhau hết cuộc đời thành hư ảo...

........ Tôi lại mải mê với hành trình cô độc của riêng mình, vòng tay tôi lặng lẽ ôm ấp cuộc đời không còn những chiều em ví như nốt nhạc... Nhưng giờ đây, trong tôi nỗi nhớ về em lại giăng đầu tâm tưởng.

Phố biển chiều đông 2010